Đây là một tập thơ, tựa đề rất đơn giản “thơ** Nguyễn Qua Truông”, tôi nhận được tập thơ vào mùng 4 tết Kỷ Sửu 2009, tác giả tên thật là **Nguyễn Phương, đồng nghiệp của bố tôi trong công ty xây dựng, hiện đang quản lý một mỏ đá. Một đời nghệ sĩ, góp nhặt những cảm xúc, trải nghiệm thành thơ, in thành sách do Hội văn học nghệ thuật Quảng Ngãi xuất bản, khoảng 600 cuốn, mẹ tôi cho rằng bác Phương đã có công trình để đời. Mẹ tôi khen, tại mỏ đá của bác, một chậu hoa hồng đặt trên bờ rào đá cũng là đẹp, như sơn nữ kiều diễm giữa núi rừng khắc nghiệt. Tập thơ khoảng chục bài, không phân thể loại, cũng không ghi ngày tháng sáng tác từng bài, nên tôi không hiểu cách sắp xếp các bài thơ theo trình tự nào. Đọc, tập thơ làm tôi không thể không suy nghĩ về những “thiên tài tỉnh lẻ”, những bước rụt rè trong hướng đi mới của cảm xúc. Một người sống cả đời với sỏi đá, làm chung với những người khô cằn, công việc kế hoạch theo giản đồ Gant, đang thực sự nghĩ gì. Đó là quê hương, là cuộc sống rất bình thường, là nợ nần, chạy ăn từng bữa, và những thú vui thường ngày. Không bài nào về tình yêu đôi lứa. Tôi xin trích ra một vài bài thơ, theo cảm nhận của mình (đã được sự đồng ý của cô Hảo, vợ Nguyễn Qua Truông)

##

Ba La

Ngã tư Ba La hề ta về
Cốc tình chạm cốc hề sương pha
Ai say dốc ngược bầu trăng gió
Nghiêng bóng tàn xiêu sóng rượu ngà
.     Ngã tư hề ngã tư
.     Ngã ba hề ngã ba
.  Công danh mấy độ hề Ba La
Đêm khuya xóm vắng bờ cát trắng
Ấm nửa vầng trăng hề sông Trà

Ngã tư Ba La hề ta về
Công danh mấy độ hề Ba La
Ngửa mặt trên sông thấy mây trắng
Úp mặt trên sông hề quê nhà
Công danh mấy độ hề Ba La

Bình thường

Bình thường
Chú chó con
nằm giữa đường
và ngủ
Xe hai bánh
Xe bốn bánh
Xe sáu bánh
lăn qua
Chú chó con bình yên
Nắng không nói gì
Gió không nói gì
Hàng cây không nói gì
Tôi dừng lại
Không nói gì…
…Chú chó con
về góc vườn
bình thường
và ngủ
Tôi nhìn
và bước đi.

Xanh

Nợ đi dọc nợ đi ngang
Nợ con nợ cháu về quàng nợ cha
Nợ nắng sớm nợ chiều tà
Một trăm chuỗi nợ lia ta thành vòng
Nợ người ươm nụ đầu xuân
Nợ trăng rũ tóc môi gần lời xa
Nửa đời gánh gió đi qua
Thì thôi em ạ - em à - à em
Toát mồ hôi lạnh giữa đêm
Ngồi nghe nần nợ kêu tên họ mình
Trời loanh quanh đất loanh quanh
Ta loanh quanh ngút ngàn xanh cõi này
Chiều nghiêng xanh một nét mây
Chào em trang trọng tháng ngày
`                                               đương xanh.